Huyền Dạ nói, trong mắt y lóe lên hung quang, chủy thủ trong tay đâm thẳng về phía ngực Ninh Phàm! Mọi người vừa định lên tiếng nhắc nhở thì đã không còn kịp nữa. Bởi vì vừa rồi Ninh Phàm đã tiến lên vài bước, nên khoảng cách giữa hắn và Huyền Dạ đã vô cùng gần! Thế nhưng, đối mặt với hiểm nguy cận kề, ánh mắt Ninh Phàm lại bình lặng như nước. Ninh Phàm khẽ híp mắt, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười lạnh! Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy Ninh Phàm vươn tay ra, bàn tay như gọng kìm sắt kẹp chặt lấy cổ tay cầm đao của Huyền Dạ. "Ninh… Ninh Phàm? Chuyện… chuyện này sao có thể…”
Huyền Dạ không kìm được mà kinh hô thành tiếng.




